Bón tinh cho mẹ già tuổi xế chiều ngày 3 cữ

*
* *
Đến bến xe miền Tây, huyện Bình Chánh lúc 2 giờ chiều, tôi đang lóng ngóng thì đã nghe thấy tiếng dì Hương kêu lớn. Người tôi rùng lên ba bốn cái rồi đầu cặc tôi phun ra một tia nước dẻo quẹo, nhớt nhợt. Nín thở, tôi úp mặt sát vào cái lỗ. *
* *
Thế rồi một buổi chiều, buổi chiều định mệnh trong đời tôi. Trong tư thế ngồi chồm hổm, nó nằm ngay tầm mắt tôi còn nếu đứng lên, thì nó ở vị trí ngang đùi. Sài Gòn nóng, rất nóng, khác hẳn với cái mát mẻ bởi những làn gió rời rợi thổi lên từ dòng sông trước mặt nhà tôi. *
* *
Đến bến xe miền Tây, huyện Bình Chánh lúc 2 giờ chiều, tôi đang lóng ngóng thì đã nghe thấy tiếng dì Hương kêu lớn. Dì đối với tôi vẫn rất hồn nhiên, vô tư. Tất cả những chuyện ấy kéo dài cả tháng, và dì Hương hình như chẳng hay biết. Khi tôi chưa lên, nhà chỉ có bà ngoại và dì nên việc ngăn ra là không cần thiết. Cả ba lần ném, dì không nhúc nhích. Thọat đầu, tôi chỉ nhìn thóang qua, không để ý đến nó nhưng chỉ một lúc, tiếng nước dội ào ào từ phía bên kia vọng lại khiến tôi tò mò. Thỉnh thoảng, thấy chúng tôi cười lớn quá, bà ngoại tôi ở nhà dưới lại lụm khụm leo lên gác, nhắc: “Khuya rồi, dì cháu tụi bây có cái gì mà cười rần rần vậy con?”. Nhìn thấy dì, tôi mừng hết biết. Hình như đóan được ý nghĩ của tôi, dì Hương cười:
– Lên xe đi.